
Cay mắt, cụ bà sống trong túp lều rách nát, cuối đời chẳng ai chăm sóc, chỉ mong có chỗ tránh nắng che mưa
Tuổi đã cao nhưng cụ Ngao vẫn phải bươn trải hàng ngày kiếm tiền mua gạo, nơi cụ sống là một túp lều xập xệ, rách nát.
Trong cuộc sống này có không ít người cao tuổi phải sống cuộc đời khổ cực, không con cháu, không anh em giúp đỡ, như trường hợp của bà Trần Thị Ngao là một ví dụ.
Ngay từ khi sinh ra, ông trời đã định sẵn cho bà một chữ khổ. Ngày còn nhỏ, gia đình nghèo khó, bố mẹ lại sinh nhiều con nên chẳng có được một tuổi thơ đủ đầy.
Ngày ngày, bà Ngao cùng các anh chị em trong nhà theo bố mẹ lênh đênh trên phá Tam Giang đánh bắt tôm cá để kiếm tiền lo cuộc sống.
Cả gia đình chỉ trông vào con thuyền nhỏ, ngày qua ngày cũng tạm đủ lo nay bữa cơm mai bữa cháo nhưng cũng chẳng dư dả.
Rồi anh chị lần lượt lớn lên và lập gia đình riêng, chỉ có bà Ngao là quá lứa lỡ thì nên cứ ở vậy không có chồng, con.
Trước đây, bà Ngao sống cùng các anh chị em nhưng sau này vì sợ phiền tới con cháu nên bà quyết định tự dọn ra ở riêng.
Một mình chẳng làm được nhiều, anh chị em cũng nghèo chẳng có tiền mà giúp nhiều. Chung tay mỗi người góp 1 chút ít cũng đủ để bà Ngao dựng tạm túp lều để tránh gió che mưa sống qua ngày.
Thế rồi những ngày mưa bão về, căn lều lụp xụp ấy chẳng đủ sức để gắng gượng, theo thời gian mưa gió bào mòn nó cũng hư hỏng và dột nát khiến ngay cả một chỗ ở tử tế bà Ngao cũng chẳng có được.
Mỗi ngày, bà ngao sẽ đi mót củi và cá tôm ở bãi biển về để nấu ăn qua ngày. Hôm nào khỏe thì lấy thêm vài bịch bánh kẹo để đi bán rong cho mấy đứa trẻ trong xóm như thế cũng có thêm vài đồng để mua gạo.
Tuy không nhiều nhưng cứ tích tiểu thành đại, bà Ngao cũng vượt qua được những ngày đói khổ. Thế nhưng đấy cũng chỉ là kế sinh nhai tạm thời, những lúc đau ốm bà chẳng dám đi khám hay mua thuốc uống vì làm gì có tiền.
Cuộc sống đã khó khăn nay còn cùng cực đến mức túp lều nơi duy nhất để bà chui ra chui vào cũng bị sập. Anh trai bà thương em gái nên đón bà về ở. Tuy nhiên nhà anh cũng chẳng khá giả gì, đây là một trong những hộ cận nghèo của xã.
Nghĩ đời cay đắng, cuối đời không con chăm sóc, 1 mình kiếm tiền nuôi thân nay lại gặp phải cảnh khốn cùng này. Bà Ngao chỉ ước mình có một nơi để ở những ngày cuối đời để không phải phụ thuộc vào ai.
Tổng hợp