
Ông ngoại thắt lòng khi nghe cháu hỏi bố đâu, được gọi 2 tiếng mẹ cha lại là ước mơ xa xỉ nhất cuộc đời
Ước mơ của cô không phải là thứ gì xa xỉ, chỉ là một ngày được mẹ yêu chiều, bố cõng trên vai thay vì những lời miệt thị đồ con rơi.
Lớn bằng chừng này nhưng cô gái chưa 1 lần được bố mẹ yêu thương. Cô là kết quả của cuộc hôn nhân dang dở, không cân xứng.
Mẹ cô yêu và lấy bố cô từ khi còn rất trẻ. Ngày ấy mẹ cô vô cùng xinh đẹp còn bố lại có nhan sắc dưới mức trung bình.
Yêu bố, mẹ chấp nhận bỏ dở việc học để về làm mẹ, làm vợ. Thế nhưng chẳng được bao lâu thì cả hai chia tay để tìm cho mình hạnh phúc riêng.
Bố sau đó nhanh chóng lấy vợ mới, còn cô gái ở với mẹ. Năm cô lên 3 tuổi, mẹ cũng lấy chồng. Từ khi còn bé, cứ nhìn thấy các bạn được bố mẹ yêu thương, chiều chuộng là cô lại ước có ngày mình cũng được như thế.
Ấy vậy nhưng sau chuỗi ngày ấy là những khoảnh khắc cô ngơ ngác tìm ánh mắt bố, cánh tay mẹ. Bạn bè trong lớp thường trêu chọc cô là đồ không có bố mẹ, những lúc như thế cô lại òa khóc.
Tuổi thơ của cô cứ thế trôi đi trong sự thiếu vắng tình yêu thương. Trong suốt thời gian ấy, chỉ có ông ngoại và cậu mợ ở bên chăm sóc và ủi an cô.
Cuộc sống thường chẳng lấy đi hết mọi thứ của ai, cô không có bố mẹ nhưng vẫn có ông ngoại hết mực yêu thương.
Với cô, ông là siêu anh hùng, là người đàn ông tuyệt vời nhất. Bàn tay ông thô ráp nhưng khi chạm vào lại ấm áp vô cùng.
Nhờ có ông và bà ngoại mà từ bé đến lớn cô không phải chịu nhiều thiệt thòi. Ông vừa là ông vừa là cha, là anh trai, là bạn ở bên để giúp cô có một tuổi thơ đủ đầy.
Ngày con nhỏ, cô ngồi sau líu lo và hỏi bố con bao giờ về. Lúc ấy ông đều trả lời cô những câu mà nghe xong yên lòng đến lạ. Bất kể nắng mưa không ngày nào ông quên đón cô.
Ông cùng cô tham gia mọi cuộc thi. Mỗi lần đi thi, ông lại giống như bố như mẹ đứng ngoài chờ con hoàn thành.
Thời gian cứ thế trôi đi, bạn bè có bố có mẹ còn cô có ông ngoại. Tình yêu thương và lòng bao dung của ông đã nuôi cô lớn lên thành người. Cô cũng dần chấp nhận việc mình không có gia đình hoàn chỉnh như bao người.
Những ngọt ngào, ấm áp mà ông mang lại đã giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi chẳng còn giận hơn hay oán trách nữa.
Tôi quyết định sẽ vào Sài Gòn để bắt đầu 1 hành trình mới. Tại đây tôi không ngờ mình đã gặp lại bố. Thật kỳ lạ, tình phụ tử có sợi dây liên kết kỳ lạ.
Tôi đã hạnh phúc vô cùng, có lẽ tình phụ tử là một thứ rất kỳ lạ, có cắt cũng chẳng thể lìa.
Tổng hợp